Lời bài hát Tuổi Đá Buồn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, qua giọng ca Khánh Ly, là khúc hát buồn man mác về tuổi trẻ, về những bước chân cô đơn đi trong mưa và nỗi niềm dằng dặc như tiếng ru ngàn năm. Mỗi ca từ trong bài hát là một mảnh tâm sự gửi gắm, khiến người nghe như lạc vào cõi mộng, vừa đẹp, vừa buồn, vừa xót xa.
Tuổi Đá Buồn – Bản tình ca buồn ru ngàn năm
Trong kho tàng nhạc Trịnh, Tuổi Đá Buồn là một trong những tác phẩm giàu tính biểu tượng, gợi lên hình ảnh về sự mỏng manh của tuổi trẻ, những nỗi buồn khắc khoải và hành trình kiếm tìm tình yêu. Qua giọng ca Khánh Ly, bài hát càng trở nên sâu lắng và thấm đẫm chất thơ, để rồi mỗi giai điệu vang lên lại như một cơn mưa nhẹ phủ kín tâm hồn, khiến trái tim người nghe day dứt không nguôi.
Lời bài hát Tuổi Đá Buồn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang, em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh, trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi, mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa
Mưa rơi, mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời
Trời còn làm mưa
Mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần
Em quên, em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang, em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn
Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh, trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn
Trời còn làm mưa
Mưa rơi, mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa
Mưa rơi, mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời
Trời còn làm mưa
Mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần
Em quên, em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng
Lời ru miệt mài
Ngàn năm, ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng
Tuổi Đá Buồn không chỉ là một bản nhạc, mà còn là một lát cắt tâm hồn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn gửi lại cho đời. Trong từng lời ca, ta thấy tuổi trẻ mong manh, thấy nỗi buồn dịu dàng như mưa, và thấy cả khát vọng yêu thương không ngừng cháy bỏng. Chính sự đồng điệu đó đã làm cho ca khúc trường tồn, đi cùng năm tháng và chạm tới trái tim bao thế hệ người nghe.